Trang chủ » Việt Nam Cộng Hoà (Trang 2)

Category Archives: Việt Nam Cộng Hoà

Chúc Mừng Năm Mới Ất Tỵ

Vô Cùng Thương Tiếc Bà Tina Nguyễn K20/1

Phân Ưu Ông Nguyễn Ry K6

Merry Christmas & Happy New Year

Phân Ưu Ông Đỗ Quang Lư K17

Hội Võ Bị Bắc Cali Đón Chào Xuân Ất Tỵ-2025

Happy Thanksgiving

Thư Mời Họp Khoáng Đại—Hội Võ Bị Bắc Cali

Chúc Mừng Chị Tân Đoàn Trưởng Đoàn Phụ Nữ Lâm Viên Nam California

Mẹo Vặt | This Girl Is Real Genius | Magic Tricks

Thăm Viếng quý anh chị Đặng Văn Thái K15, Nguyễn Quang Trung K17, Nguyễn Văn Long K17

Phân Ưu Ông Nguyễn Thành Chức K22

Khi Ta Già Đi―Lê Quý Hoàng

Hai tuần lui tới bệnh viện, tận mắt chứng kiến những bệnh nhân cao tuổi ở Khoa tim mạch, tiếp xúc, nói chuyện với những bệnh nhân già, chợt nghĩ, đến một ngày ta già đi, ta sẽ tự nhủ mình rằng:

Khi ta già đi, ta sẽ không lo nghĩ mấy cái chuyện bao đồng của con cháu 3 đời như cha mẹ ta thường lo lắng. Bởi con cháu đứa nào cũng có cuộc sống riêng của nó, ta cần sự tĩnh lặng để thư thái, nghỉ ngơi và cứ để mọi thứ thuận theo quy luật tự nhiên của cuộc sống.

Khi ta già đi, ta sẽ không nhắc nhở con cháu về một điều gì đó quá cũ, rót vào tai chúng mãi một câu chuyện xa xưa, hay dặn dò chúng những điều hết sức lạc hậu. Cho dù nói nhiều hay ít thì con cháu nó vẫn cho rằng, đó chỉ là lý lẽ vớ vẩn của người già.

Khi ta già đi, ta học cách buông tay, ta chẳng cần phải nghĩ ngợi những người trẻ mỗi ngày nó lướt qua đời ta một cách nhẹ nhàng như thế nào, ta chỉ mong mình đủ sức để tự nấu một món ăn thật nhừ, đủ sức để tự tắm rửa hàng ngày, ta cũng không câu nệ mọi ngóc ngách trong nhà đều phải tinh tươm sạch sẽ, mà chỉ chú ý đến sức khỏe của bản thân mình, nhằm giảm bớt áp lực cho con cháu khi phải chăm sóc ta.

Khi ta già đi, ta cũng mong trời thương, nằm xuống, nhắm mắt một phát là đi ngay. Bởi ta đã nhìn thấy nhiều cảnh đau lòng xảy ra khi con cái chăm sóc cha mẹ già. Có nhiều chuyện bấy lâu nay ta cứ nghĩ nó chỉ có trong văn học thời hiện thực phê phán, nhưng không, nó vẫn được diễn ra trong cuộc sống thường nhật. Mà nghĩ đi rồi cũng nghĩ lại, thực ra thì con cái ai cũng tốt và có hiếu với cha mẹ cả thôi, nhưng khi bố mẹ trở thành gánh nặng hàng ngày, nhiều ngày thì tình cảm sẽ mai một dần đến mức không còn thấy thương yêu nữa, chỉ còn thấy chịu đựng, thấy khổ sở, nhất là con rể hoặc dâu và cháu, những người không trực hệ, không được ông bà trực tiếp đẻ ra.

Và khi ta già đi, ta muốn chẳng nợ nần gì nhau trong cuộc đời này, chỉ cần được an yên, bởi ta nghĩ bất cứ ai, cho dù một thời trẻ hoài bão, ngang dọc, vội vã, và rồi cũng đến lúc già, chỉ cần hai chữ an yên mà thôi.

Lê Quý Hoàng

Về Già Cần Tránh 3 Điều Này—Doãn Quốc Huy

Tôi năm nay 72 tuổi, đã về hưu được nhiều năm và có cuộc sống yên bình bên gia đình. Sau mấy chục năm bôn ba ngoài xã hội để theo đuổi đam mê và kiếm tiền nuôi sống gia đình, đây là khoảng thời gian để tôi được nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống. Cũng tại những năm tháng này, sau những chuyến đi du lịch, những lần thăm hỏi bạn bè và những câu chuyện mắt thấy tai nghe, tôi đã chiêm nghiệm ra nhiều bài học nhân sinh trong cuộc sống. Để rồi giờ đây tôi hiểu ra rằng khi về già, chỉ cần mỗi chúng ta tránh được 3 điều dưới đây thì vẫn có thể có cuộc sống viên mãn, hạnh phúc ở tuổi xế chiều.

1. Tránh lợi dụng người khác

Nếu một người khi còn trẻ thường lợi dụng người khác, đến khi về già sẽ phát hiện ra xung quanh mình chẳng có ai thân thiết, thật lòng với mình. Đây chính là quy luật nhân quả của cuộc sống.

Tính cách của một người là nền tảng cuộc sống của một người. Người thích lợi dụng thường ích kỷ với người khác nhưng lại rất coi trọng lợi ích của bản thân. Họ thường không để mình chịu thiệt thòi, luôn tính toán, lợi dụng người khác để đạt được lợi ích. Vì sống ích kỷ nên những kiểu người này rất khó tìm được những người bạn tri kỷ hay chân thành.

Trên thực tế, trong một mối quan hệ giữa người với người, người khác có thể nhìn ra bạn có chân thành hay không. Nếu bạn không trao cho họ niềm tin, họ sẽ rời bỏ bạn.

Về già, không có bạn bè, không có sự kết nối với mọi người xung quanh sẽ khiến chúng ta đối mặt với sự cô đơn tột cùng. Điều này sẽ ảnh hưởng đến cả thể chất và tinh thần, khiến chất lượng cuộc sống của chúng ta đi xuống. Ngược lại, nếu sống chân thành, hòa đồng với mọi người thì chắc chắn tuổi xế chiều của chúng ta vẫn sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc vì có nhiều người ở bên bầu bạn và chia sẻ.

2. Tránh nghi ngờ và không tin tưởng vào người bạn đời của mình

Trong cuộc sống hôn nhân, vợ chồng khó tránh được những lúc xích mích, căng thẳng. Nhân vô thập toàn, chẳng ai trên đời là hoàn hảo. Do đó đôi lúc, chúng ta cũng nên thấu hiểu, thông cảm và san sẻ với đối phương để cuộc sống gia đình êm ấm hơn.

Dẫu vậy, vẫn có nhiều cặp vợ chồng không dành niềm tin cho nhau, luôn tỏ ra nghi ngờ, ghen tuông thái quá hoặc cho rằng đối phương không chung thủy. Trong hôn nhân, nếu cặp vợ chồng không tin tưởng nhau thì cuộc hôn nhân đó khó được lâu bền, thậm chí, còn ảnh hưởng đến con cái.

Dù là khi còn trẻ hay lúc đã về già, đây vẫn là vấn đề khá nhạy cảm, khiến mối quan hệ giữa vợ chồng dễ bị tổn thương, sứt mẻ. Thậm chí, khi mâu thuẫn giữa cha mẹ tăng lên, dù con cái đứng về phía ai thì chúng đều gây tổn thương cho cả hai.

Do đó, khi đã là người trưởng thành, có kinh nghiệm sống, chúng ta nên khéo léo tìm cách cân bằng cảm xúc và giải quyết vấn đề trong êm đẹp. Sự hòa thuận trong đời sống vợ chồng là điều quý giá và đáng mơ ước vô cùng. Nếu có thể xóa bỏ được những nghi ngờ và chấp nhận tin tưởng, trao yêu thương cho nhau thì chúng ta có thể kiến tạo một đời sống hôn nhân hạnh phúc và một gia đình êm ấm. Tuổi già cũng vì thế mà viên mãn hơn.

3. Tránh coi trọng tiền bạc quá mức

Tiền bạc luôn là yếu tố song hành giúp quyết định chất lượng cuộc sống. Đặc biệt khi về già, khả năng kiếm tiền của chúng ta ít dần đi thì đây lại là yếu tố vô cùng quan trọng.

Có thể nói, người già quan tâm tới tiền bạc và có thể tự làm chủ tài chính thì rất tốt. Họ chẳng cần đến con cái vẫn có thể sống tốt. Tuy nhiên, nếu họ coi trọng tiền bạc quá mức cũng sẽ gây ra nhiều hệ lụy không đáng có. Đôi khi, điều này còn vô tình sẽ gây áp lực lên con cái. Tệ hơn, đồng tiền có thể khiến mối quan hệ giữa cha mẹ và các con trở nên có khoảng cách.

Một gia đình hạnh phúc đều dựa trên sự cân bằng giữa nền tảng tài chính vững vàng, sự quan tâm, chia sẻ và sự tôn trọng lẫn nhau. Nếu đặt yếu tố tiền bạc lên trên hết sẽ khiến những yếu tố sau dần vơi đi. Lúc đó, hạnh phúc gia đình sẽ bị lung lay.

Doãn Quốc Huy

Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh—DZUY LINH

Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh
Dzuy Linh
 
Người Thương Binh Việt Nam! Non sông nợ ơn người
Người Thương Binh Việt Nam! Giữa quê người tôi hát tên anh
 
Xin viết những vần thơ về người thương binh phương Nam
Xin hát khúc ngợi ca về người đồng đội năm nào
Từ khi quê hương chinh chiến anh lên đường―theo tiếng núi sông
Liều thân ra nơi quan tái lấy máu đào tô thắm sử xanh
Từ thân chinh nhân hoang phế các anh người chiến sĩ vô danh trở về…
 
Bao chiến tích liệt oanh còn hằn sâu trơ hốc mắt
Trong bóng tối nghiệt oan―gậy là kiếm chống giữa trời
Vòng xe lăn theo cơm áo tiếng hát khàn thay “Khúc Xuất Quân”
Tàn y phai theo năm tháng những huyết lệ oan trái xót xa
Người thương binh đã mất nước vẫn âm thầm cay đắng hiên ngang làm người
 
Người Thương Binh Việt Nam! Non sông nợ ơn người
Người Thương Binh Việt Nam! Tổ Quốc nhớ công anh
Người Thương Binh Việt Nam! Chúng tôi vẫn nhớ người
(Người Thương Binh Việt Nam! Giữa quê người tôi vẫn nhớ anh)
(Người Thương Binh Việt Nam! Giữa quê người tôi hát tên anh)

Vô Cùng Thương Tiếc Bà Quả Phụ Hồ Văn Đại K20/1

Vô Cùng Thương Tiếc Bà Quả Phụ Đinh Xuân Lãm K17/1

Lễ Truy Điệu của Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu 2024—Tivua knt

Dalat có Hoa Alpha | Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu—PhoCaliBolsaTV9

HAPPY FATHER’S DAY

Papa — Paul Anka | Duc Ta

Phỏng Vấn Ban Tổ Chức Đại Hội Võ Bị Toàn Cầu 2024 | Saigon Entertainment Television

Mạnh Quỳnh | Tình Cha | Happy Father’s Day

Tâm Thư của Bà Nguyễn Công Hiến K15/1 Đoàn Trưởng PNLV Nam California, Trưởng Ban Điều Hợp PNLV tại Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu 2024

Kính gửi các Phu nhân Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, 

Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu sẽ được tổ chức tại Nam California trong 3 ngày liên tiếp, từ 28, 29, và 30 Tháng 6, Năm 2024.   

Thưa các chị em Phu nhân VB,

Chúng ta là những phu nhân của các Cựu Sinh Viên Sỹ Quan Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, luôn sát cánh, phụ giúp các anh trong mọi trường hợp, vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ những công việc cần thiết mà Ban Tổ Chức cũng như các anh chị Võ Bị đang cần chị em chúng ta góp một bàn tay.

Các chị em Phu Nhân Võ Bị quý mến,

Trong vai trò yểm trợ Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu được Ban Tổ Chức giao phó, tôi, vợ của Cựu Sinh Viên Sỹ Quan Nguyễn Công Hiến khóa 15 Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, tha thiết kính mời tất cả các Phu Nhân Võ Bị, Bắc, Nam California, Houston, Washington D.C., các chị em Võ Bị trên toàn quốc, trong và ngoài nước, các con, cháu Hậu Duệ, về tham dự Đại Hội, xin vui lòng tiếp tay với chúng tôi và các chị em phu nhân Võ Bị cùng tiếp đón các quan khách, các Hội Đoàn, các Cựu Sinh Viên Sỹ Quan và gia đình tham dự Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu. Nhờ sự tiếp tay của các chị em, chắc chắn Đại Hội sẽ thành công và kết quả được mỹ mãn, nêu cao Danh Dự và niềm Hãnh Diện cho Tập Thể Võ Bị.

Vậy, ngay từ bây giờ, xin các chị em hãy sắp xếp và tạm gác các công việc nhà, chuẩn bị hành trang lên đường cho đầy đủ, từ áo Xanh Võ Bị mà Ban Tổ Chức Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu đã tặng cho các chị em tham dự Đại Hội may để mặc trong những ngày Đại Hội.( Xin các chị em nhớ đem theo quần Trắng, Chuỗi Ngọc Trai và Giầy, Dép Trắng theo như đề nghị của các chị trong Ban Tổ Chức), và các chị em nên đem thêm một áo dài nào đẹp nhất thay đổi để chụp hình do sự sắp xếp của anh chị phụ trách sau chương trình Văn Nghệ trong buổi Dạ Tiệc ngày Chủ Nhật (Ban Tổ Chức có phòng rộng để chị em chúng ta thay).

Xin nhớ đem theo các loại thuốc cần dùng trong những ngày Đại Hội và suốt thời gian vui chơi với nhau mà tất cả chúng ta đang háo hức trông chờ.

Thực sự, các anh chị đang ở tuổi xế chiều, sức khỏe suy kém, vui được ngày nào quí ngày ấy, xin đừng để đến ngày mai, những gì chúng ta có thể làm được hôm nay.  Xin các anh chị em nào chưa sẵn sàng, đang phân vân, xin quyết định ngay, ghi danh cho kịp để anh chị em chúng ta có dịp gặp nhau, tay bắt, mặt mừng, lưu lại một kỷ niệm đẹp trong ký ức chúng ta.

Xin chúc tất cả các chị em phu nhân, Đại Gia Đình Võ Bị, các con, cháu Hậu Duệ sức khỏe dồi dào, an vui, hạnh phúc để chúng ta gặp nhau trong ngày Đại Hội Đoàn Kết Võ Bị Toàn Cầu, 28, 29 và 30 Tháng Sáu tới đây. 

Xin kính mến gửi lời chào Đoàn Kết đến tất cả Gia Đình Võ Bị.     

Nguyễn Công Hiến K15/1

Mẹ Chồng Tôi—Kim Oanh Phượng

   1- Thông thường khi nói tới mẹ chồng là mọi người nghĩ ngay đến cảnh nàng dâu bị bắt nạt, bị đối xử tệ, nhưng tôi lại rất may mắn và hạnh phúc có được bà mẹ chồng rất tốt, rất hiền đức. Cụ thương yêu các con dâu như con ruột, tôi là con dâu đầu tiên (chồng tôi là con thứ, nhưng lập gia đình trước ông anh Cả) ở chung cùng mái nhà với cụ cho đến khi chúng tôi có con mới dọn ra riêng, nên được cụ thương yêu hơn. Nhớ lại những ngày tôi mới về làm dâu cụ, tôi cũng có một chút băn khoăn trong lòng vì không biết cụ có dễ tính hay không, có hay bắt bẻ, bắt lỗi như các bà mẹ chồng khác mà tôi thường thấy trong khu xóm tôi cư ngụ, hay như các bà mẹ chồng của bạn bè tôi, bắt lỗi con dâu từng chút một… mặc dù trước ngày đám cưới, chồng tôi đã nói là Mẹ của chàng rất hiền, rất dễ tính và tính tình rất cởi mở.
    Chồng tôi được ở nhà sau ngày cưới ba tuần thì theo đơn vị ra miền Trung đóng quân. Những ngày tháng chàng mới đi xa, tôi buồn lắm, ngoài giờ đi dạy học về nhà, tôi chả thiết đi chơi hay đến thăm bạn bè như ngày trước nữa. Thấy tôi buồn, mẹ chồng tôi thường trò truyện cùng với tôi, an ủi tôi và cụ kể những chuyện thời còn trẻ cho tôi nghe. Hai mẹ con rất là thân thiết, nhờ vậy tôi cũng dễ thích nghi được hoàn cảnh mới. Cũng trong dịp trò truyện này, mẹ chồng tôi đã cho biết lúc bố chồng tôi mất, cụ mới ngoài ba mươi tuổi, với một nách bảy con còn thơ dại, may lúc đó cụ còn có sản nghiệp như ruộng đất, cửa hàng buôn bán… nên không phải lo lắng về sinh kế.
    Ngày di cư vào Nam, cụ mới ngoài bốn chục, các con chưa đủ lớn khôn để tự lo cho mình được nên cụ đã phải tần tảo, vất vả để lo cho các con ăn học nên người, nay con cái đã thành đạt cả, đó là niềm an ủi lớn cho mẹ chồng tôi.Tôi rất kính phục mẹ chồng tôi , một bà Mẹ còn trẻ, đẹp, chồng mất sớm đã dìu dắt đàn con nên người, cụ đã hy sinh tất cả cuộc đời cho con cái.
    2- Những ngày tôi đi dạy buổi sáng, cụ luôn pha sẵn một ly cà phê sữa và mua sẵn bánh mì nóng bán ở đầu ngõ, chờ tôi ra khỏi phòng là cụ gọi đến ăn, ngày đầu tiên tôi rất ngại ngùng , chỉ biết nói cám ơn. Những ngày kế tiếp , tôi thưa với cụ đừng lo cho tôi như vậy nữa vì phận làm con không nên để cha mẹ phải vất vả như thế… Cụ cười rất thoải mái và nói rằng: “Chị đừng ngại, đằng nào tôi cũng uống mỗi buổi sáng sớm, quen rồi, tiện tay pha cho chị luôn, hơn nữa cậu ấy đi vắng, tôi không chăm sóc chị, thấy chị gầy yếu, cậu ấy bắt đền tôi thì sao….” nói rồi mẹ chồng tôi cười vui vẻ lắm. Tôi cũng biết đó là lời nói cho vui, để cho tôi khỏi áy náy trong lòng mà thôi. Ôi cảm động biết bao, tình thương của mẹ chồng đối với con dâu như con ruột, mấy ai có được sự may mắn như tôi?
    3- Chiến tranh ngày càng khốc liệt, ra đường ngày nào cũng gặp xe nhà binh chở quan tài phủ lá quốc kỳ, thấy những người quen còn rất trẻ, cũng trạc tuổi tôi rơi vào cảnh mẹ goá, con côi, tôi lo lắng quá nên đã hư thai đứa đầu tiên và phải nằm bệnh viện gần tháng trời. Suốt thời gian này, mẹ tôi cũng như mẹ chồng đã mỗi ngày vào nhà thương với tôi. Mẹ chồng tôi chưa có cháu nào nên cụ mong lắm, cụ đã khóc khi biết tin tôi hư thai… Tôi xót xa trong lòng và càng kính yêu cụ như mẹ ruột tôi vậy. Sau này chúng tôi có con, mẹ chồng tôi mừng lắm và đã ở suốt ngày đêm trong bệnh viện, bế ẵm đứa cháu nội , cho bú sữa, theo chân y tá đến phòng tắm em bé vì cụ sợ họ làm đau cháu.
    Khi mẹ con tôi về nhà, hầu như ngày nào mẹ chồng tôi cũng đến thăm nom, bế bồng cháu nội, cụ cưng chiều cháu lắm. Cháu rất ngoan, ít khi khóc, vì vậy khi con tôi được bảy, tám tháng gì đó, trong lúc tôi đi dạy, cụ đã bế cháu về nhà, chiều tối vợ chồng tôi đến đón con, nhưng cụ không cho bế về… Hiểu được lòng Bà thương cháu, mặc dù không muốn, chúng tôi cũng phải để con ở lại ngủ đêm với Bà.
    4- Sau ngày mất nước, chồng tôi phải đi tù cải tạo, mẹ chồng tôi nói ba mẹ con tôi đến nhà cụ ở để cụ chăm sóc hai cháu cho tôi có thời gian đến trường mỗi ngày. Thật sự nếu không nhờ Bà Nội, Bà Ngoại thì tôi cũng không biết làm sao xoay sở với cuộc sống mới quá khó khăn này.
    Mẹ chồng tôi buồn trước cảnh hai con trai đi tù cải tạo. Cụ sống rất lặng lẽ và vui với các cháu mà thôi. Trong dịp này mẹ chồng tôi đã cùng tôi chia xẻ những âu lo, cụ nghe lén đài VOA và kể cho nghe những gì cụ biết. Cụ thường nói chuyện về thời xa xưa lúc còn đi học vói các cô giáo người Pháp, kể về bạn học và lúc này mới thấy cụ có trí nhớ rất tốt. Cụ thuộc làu làu thơ văn tiếng Pháp cũng như truyện Kiều, Chinh Phụ ngâm, Cung Oán ngâm khúc… Những lúc rảnh rỗi cụ thường đọc cho tôi nghe rồi hai mẹ con lại cười vui vẻ, tạm quên nỗi buồn mất nước và người thân đang tù…
    Thời gian này bị cúp điện thường xuyên, mẹ chồng tôi vì buồn và lo cho hai con trai đang bị tù nên cụ không ngủ được. Với sự khéo tay của cụ, đêm đêm ngồi bên ngọn đèn dầu, cụ đã cắt và ráp nối những miếng vải nhỏ bằng lòng bàn tay với bông, hoa, màu sắc khác nhau làm thành những chiếc chăn đắp cho các cháu trông rất đẹp.
    5- Mỗi lần nhận được giấy đi thăm nuôi chồng tôi, cả nhà đều vui mừng và bàn nên làm những thức ăn gì có thể để lâu được như xào mắm ruốc với tôm, thịt, xả, ớt, thịt kho mặn, thịt chà bông… Trước ngày đi thăm nuôi làm những thức ăn có thể để lâu chỉ vài ngày thôi như là bánh tét, cơm nắm… Ngoài ra còn lo thuốc tây như thuốc cảm, tiêu chảy, dầu gió… Vài ngày trước khi đi thăm nuôi, mẹ chồng tôi nhắc nhở tôi xem lại có thiếu thứ gì không còn đi mua thêm. Mỗi lần như vậy mới thấy được lòng Mẹ yêu con cái, hy sinh cho con không bút nào tả xiết.
    Bao giờ nhận được giấy cho thăm nuôi chồng, tôi cũng ghi tên cụ cùng đi theo vì tôi hiểu được bà mẹ nào cũng muốn được gặp con của mình hết, nhất là ở hoàn cảnh không biết ngày được thả về!!! Hơn nữa chồng tôi cũng rất mong muốn được gặp lại mẹ già. Sau khi thăm nuôi chồng tôi, về nhà ai cũng buồn, riêng tôi đã khóc suốt nhiều ngày. Thấy vậy mẹ chồng tôi phải an ủi tôi, chăm sóc các con tôi. Không muốn để cụ phải bận tâm, tôi đã cố gắng lo tròn bổn phận và sống vui bên các con, chờ ngày chồng được thả về…
    Tôi còn nhớ lần thăm nuôi đầu tiên, lúc ra về con gái tôi đã hỏi bố cháu là bao giờ thì Bố về với Mẹ và chúng con, chồng tôi ôm con vào lòng và nói lần thăm nuôi kỳ sau thì bố sẽ về… Cũng tưởng rằng nói cho con bé vui mà ra về, không ngờ con gái chúng tôi lại nhớ kỹ ở trong lòng, mặc dù lúc đó cháu mới hơn ba tuổi. Tới kỳ thăm nuôi kế tiếp, con gái chúng tôi nhất định không chịu ra về mà cứ ôm chặt lấy chân bố cháu, khóc đòi bố cùng về thì mới chịu ra về… Dỗ mãi cháu mới để cho bố ra xếp hàng để vào trại giam. Trên đường về nhà, ngồi trên xe đò con bé đã khóc lóc và kể là tại sao bố hứa sẽ về với con khi thăm nuôi bố đợt này mà sao bố lại không về. Con bé khóc cho đến khi lả người đi và ngủ thiếp mới thôi khóc. Trên xe toàn những người cùng cảnh ngộ nay thấy cháu khóc la, kể lể như vậy, ai ai cũng mủi lòng và khóc theo.
    6- Khi trường học được mở cửa lại, tôi gửi cháu trai ở nhà mẹ chồng tôi nuôi giùm vì lúc đó cháu chưa được một năm. Cháu gái về ở với tôi, ngày nào đi dạy mang con gái gửi mẹ ruột, tối ghé thăm con trai, rồi đón con gái cùng về nhà… Hoàn cảnh chung của mọi người đều giống nhau như vậy. Tôi may còn có bên nội, bên ngoại mà nhờ vả. Mẹ chồng tôi rất vất vả với con trai tôi vì cháu đau ốm phải đi nằm bệnh viện thường xuyên, lúc đó cũng nhờ cô em chồng tôi tốt và thương cháu đã đi buôn bán kiếm tiền mua thêm sữa cho cháu và trong thời gian này tôi cũng được nhờ bà bác nhà tôi chăm sóc con trai tôi. Cụ rất cực nhọc với cháu mỗi khi cháu nằm bệnh viện. Cụ đã ngày đêm ở trong bệnh viện với tôi vì ban ngày thường tôi phải về nhà để đi dạy học, chiều vào và ở lại qua đêm, lúc đó bà bác mới chịu về nhà nghỉ ngơi. Lúc con trai tôi lên sởi và bị chạy hậu, sáng sáng bà bác đã cõng cháu đến bệnh viện Thanh Quan ở gần nhà để chích thuốc trụ sinh suốt mấy tháng trời… Nay Bà Bác đã không còn để nhìn thấy thằng cháu đã nên người.
    7- Sau khi chồng tôi đi tù cải tạo về, mẹ chồng tôi đã giúp đỡ để chồng và con trai tôi có điều kiện đi vượt biên. Chuyến đi bị thất bại, hai cha con bị bắt giam, biết tin, tôi và mẹ chồng lại đi nuôi tù. Thương con, thương cháu nên cụ biếng nói, biếng cười, cụ cứ chép miệng thở dài cả ngày, thương mẹ nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn được… Sau mấy chuyến vượt biên không thành, hết tiền thì cuối cùng Trời, Phật thương ông anh cả nhà tôi và chồng tôi đã đi thoát đến được bến bờ tự do. Nhận được điện tín của cô em gái chồng tôi đang sống ở Mỹ gửi về cho biết chồng tôi đã tới được Thái Lan an toàn, cả nhà vui mừng và thở phào nhẹ nhõm Mấy lần trước đi dắt theo con trai, bị bắt, không thoát, chuyến này chồng tôi đi một mình thì may mắn thành công, cả nhà cứ tiếc là không dắt theo cháu nào.
    8- Sau khi chồng tôi vượt biên thành công, mẹ chồng tôi muốn cho mẹ con tôi đi tiếp vì cụ không muốn gia đình chúng tôi phải xa cách nhau. Mẹ con tôi đi mấy lần đều thất bại và còn bị bắt nữa, chán nản tôi quyết định ở lại chờ bảo lãnh. Sau mười năm rưỡi xa nhau, cuối cùng gia đình chúng tôi đã đoàn tụ. Mẹ con tôi đã sống ở vùng tự do nay gần mười bốn năm rồi. Các con chúng tôi nay cũng đã trưởng thành và học hành thành đạt, có công việc làm khá tốt. Mẹ con tôi thường xuyên nhắc đến mẹ chồng tôi với tất cả tấm lòng biết ơn và kính trọng cụ.
    Mẹ chồng tôi tuy sống ở thế hệ cổ xưa nhưng cụ đã được hấp thụ một nền văn hóa Âu Tây nên tính tình rất cởi mở, không phân biệt dâu, con. Cụ thương con và cháu hết lòng, hy sinh tất cả để mưu cầu hạnh phúc cho con, cho cháu. Thật vậy, nhờ sự giúp đỡ của cô em nhà tôi bên Mỹ gửi về, cụ không giữ để lo cho tuổi già mà đã lo cho các con đi vượt biên… Tình Mẹ thương con, thương cháu bao la như nước trong nguồn chảy ra và cụ đã có chuyến bay qua đây với con trai, con gái, nhưng cuối cùng cụ xin huỷ chuyến bay và ở lai với gia đình người em gái và người em trai của chồng tôi.
    9- Được tin mẹ chồng tôi đau và yếu nhiều, tôi rất buồn và xót xa trong lòng, hàng ngày chỉ biết cầu xin Trời, Phật cho mẹ tôi mau qua cơn bệnh và sớm bình phục lại. Cụ là gương sáng cho tôi theo để biết cách cư xử với con dâu của chúng tôi. Cụ là bà mẹ chồng hiếm có ở thế gian này, tôi chỉ biết nói cám ơn Mẹ đã cho con những ngày sống thật hanh phúc, thật đầm ấm bên Mẹ. Tình thương mà Mẹ đã dành cho con, con xin ghi nhớ mãi mãi…

Kim Oanh Phượng

Happy Mother’s Day

Thomas Edison’s Mother

Phỏng Vấn Ban Tổ Chức Đại Hội Võ Bị Toàn Cầu 2024 | IBCTV

Phần 1
Phần 2

Phân Ưu Ông Nguyễn Như Chương K21

Mời click vô đây để đọc Cáo Phó và Chương Trình Tang Lễ (Obituary)

Phân Ưu Ông Phạm Tuấn K20